Chị Bùi Thu Cúc 32 tuổi, ở Hà Nội là con út, lúc đó là con út, 3 tuổi là lao động Nhật Bản, chị mong kinh tế gia đình sớm ổn định. Và có khả năng nuôi con ăn học. Tuy nhiên, sau 3 năm làm việc ở nước ngoài, người chồng đã tiêu hết tiền của vợ và vay mượn để xây một ngôi nhà 3 tầng, khi quyết định ra đi thì cô ấy rất hối hận. Bài viết dưới đây viết về hoàn cảnh gia đình anh.
Cách đây hơn ba năm, trong thôn có phong trào đi xuất khẩu lao động Nhật Bản, chồng tôi khuyến khích vợ đi vì nghĩ đây là con đường nhanh nhất. Trở nên giàu. Tôi là công nhân xưởng may, còn chồng là thợ sửa chữa điện tử tự do, thu nhập hàng tháng không nhiều nhưng có thể nuôi hai con và tiết kiệm được 1-2 triệu. Chúng tôi sống trong một căn nhà cấp bốn với mảnh vườn nhỏ do bố mẹ chia nhau. Cuộc sống bình yên, đừng lo lắng.
Hình minh họa: Scmp .—— Nhưng chồng tôi nói muốn xây lại nhà thì mở cửa hàng buôn bán nhỏ cho anh ấy, vợ không phải làm việc này, làm công ăn lương thì phải nhiều. thủ đô. Anh ấy nói là con trai cả, cách nhà tôi không xa, tôi thích hợp làm thợ sửa chữa hơn, không cần bằng cấp gì. Tôi phải khâu tay và khéo léo thì việc học ngoại ngữ sẽ rất thuận lợi.
Con tôi 6 tuổi và cháu 3 tuổi, nên tôi thực sự không muốn rời xa chúng. Nhưng sau khi nghe chồng tôi phân tích, nó cũng rất có ý nghĩa nên tôi quyết định đi. Ngoài số tiền tiết kiệm được, chúng tôi phải vay 120 triệu đô la Mỹ để trang trải các chi phí này. Tôi cũng bàn với chồng sẽ chuyển tiền vào đó để anh ấy trả nợ và dành dụm, khi về sẽ tính chuyện xây nhà, dùng để mở quán. ông đồng ý.
Tôi đã đến Nhật Bản nhờ quá trình làm việc chăm chỉ của mình, nắm bắt mọi cơ hội để tham gia vào công việc bán thời gian và dành ra ít hơn một năm. Tôi đã kiếm đủ tiền để trả nợ. Sau đó, tôi vẫn gửi về hơn 200 triệu đô la mỗi năm. Theo dự kiến, đến tháng 4 năm nay, tức là hết hạn hợp đồng 3 năm, tôi sẽ về quê.
Chồng tôi đã nghỉ làm trong thời gian tôi vắng mặt. Hàng ngày, anh đưa con đi học, về nhà cơm nước cho các con. Vì vậy, số tiền tôi trả lại được dùng để trích tặng các con và lo tiền ăn uống, sinh hoạt của gia đình tại quê nhà.
Vào giữa năm ngoái, anh ấy gọi cho tôi và nói với tôi rằng anh ấy sẽ xây nhà ngay và dự định xây một tòa nhà ba tầng, tốn ít nhất 700 triệu đô la Mỹ. Chồng bảo cố gắng gia hạn hợp đồng hai năm nữa mới đủ tiền xây nhà, vì về quê thì còn nợ nần, công việc ở quê không bao giờ đủ. Tôi bảo chỉ xây 2 tầng nhỏ đợi tôi về nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh cho biết nếu trong đời chỉ làm một lần thì phải xây nhà khang trang như bây giờ ai cũng làm. Gọi từ xa vô hiệu, tôi kêu mấy anh chị ở nhà ảnh hưởng nhưng chồng không cho.
Anh ấy gửi hai đứa con cho vợ chồng chú tôi rồi chia tay. Thuê thợ xây mới nhà cũ. Trong dịp lễ hội mùa xuân, chồng tôi có gọi điện cho tôi và nói: “Nhà cửa đã được trang hoàng và mẹ anh đẹp nhất rồi. Đừng lo, về nhà trở nên xinh đẹp”. Lòng tôi hoang mang. Các em đã đi học, người mẹ gặp nạn, người cha bất lực vì lo công trình. Tôi muốn về với con, nhưng không sao cả, nợ vẫn chờ, tôi không ở lại cơ quan, không biết lấy đâu ra trả nợ. Nói chuyện điện thoại với con, con cứ rưng rưng nhớ “Mẹ về đi, mẹ không về!” Con lại khóc vì sở hữu một căn nhà to, cũng phải đánh đổi quá nhiều. Với những khoản nợ nần vợ chồng, tôi gần như chắc chắn sẽ hết tiền và mở cửa hàng này như dự định ban đầu. Khi tôi trở lại, tôi có thể tiếp tục công việc của mình như trước đây.
Tháng 4 năm sau, tôi sẽ về nước một tháng, sau đó quay lại Nhật Bản làm việc trong hai năm. Tôi nên quyết định làm lại từ đầu, và bây giờ không còn lựa chọn nào khác. Chồng tôi gửi ảnh ở nhà cho tôi. Nhà 70m2, 3 lầu, đẹp độc lạ. Tôi rất vui và lo lắng về mười giờ.
Bùi Thu Cúc