Hình ảnh dưới đây là của anh Bùi Ngọc Minh, 36 tuổi, hiện đang sinh sống tại Đồng Nai. Tôi đến từ tỉnh tam giác phía bắc. Sau khi tốt nghiệp đại học năm 2003, diện tích đất của gia đình không nhiều nên tôi vào Nam làm ăn. Đồng thời, người chú lớn nhất của tôi đã sống ở TP.HCM hơn 10 năm và thuyết phục bố mẹ tôi cho tôi vào vì “thành phố này dễ kiếm tiền và dễ đi”. —— Lúc đầu tôi sống với công nhân của một công ty mà chú tôi xin vào sản xuất linh kiện điện tử tại Khu công nghiệp Tân Bình. Thấy tôi chăm chỉ, trình độ hơn hẳn những công nhân khác nên công ty cho tôi đi học thêm, sau 7 năm làm việc thì tôi cũng được đề bạt lên vị trí quản lý nhỏ. – Tôi kết hôn năm 2009. Vợ tôi là người miền trung Việt Nam. Sau đám cưới, vợ chồng tôi thuê một phòng trọ diện tích 15m2, một phòng ngủ với chi phí hàng tháng là một triệu. Vào thời điểm đó, chúng tôi tiết kiệm được một ít tiền (80 triệu đô la Mỹ), vì vậy chúng tôi đã chi 120 triệu đô la Mỹ để mua đất Long An từ người anh họ của mình. Tiền hết, anh ấy yêu cầu chúng tôi trả góp hàng tháng vài triệu. Thực ra, chúng tôi không định sống ở Long nhãn mà chỉ là theo anh họ đầu tư kiếm tiền.
Gần đây, nhiều người đang săn lùng vùng ven Long thành, nơi cho Minh một cơ hội. Tăng thu nhập-Ảnh: NM
Năm 2012, chị gái tôi xây nhà ở TP Biên Hòa, gần Dragon City, Đồng Nai. Gia đình vợ đề nghị chúng tôi mua đất ở đây để hai chị em gần nhau. Từ đó đến nơi làm việc của chúng tôi tại quận Tân Bình hơn 40 km. Chúng tôi đã bán mảnh đất ở Long An với giá 170 triệu đô la Mỹ và mua mảnh đất 120 mét vuông gần nhà của người vợ với giá 230 triệu đô la Mỹ. Do không có 60 triệu đồng tiền mua đất ở Đồng Nai nên chúng tôi có vay gia đình vợ.
Sau hơn một năm làm ruộng và trả hết nợ, chúng tôi rời mảnh đất này. Giữa năm 2014, khi trả hết nợ mua đất, vay xây nhà 70 triệu euro, vợ chồng anh phải vay ngân hàng 80 triệu euro. Chúng tôi đã xây dựng một ngôi nhà cấp 4 diện tích 45m2, lợp tôn, gác lửng và các nơi làm sân vườn. Sở dĩ chúng tôi xây nhà là không muốn con gái vô tình bị bố mẹ bỏ rơi. Khi đó, con gái đầu lòng của chúng tôi được gần 3 tuổi. Cô ấy đi học mẫu giáo, bởi vì chúng tôi bận tăng ca, cho nên chúng tôi ký kết cho anh ấy ăn ngày ba bữa ở trường, buổi tối mấy bữa, vì cha mẹ không làm thêm giờ về nhà, anh ấy sẽ về nhà ngủ một mình. Vì có con rồi sao giờ lại bỏ qua con, đừng lo cho con, chúng tôi quyết định xây nhà xong, vợ tôi sẽ chuyển vào TP.Biên Hòa sinh sống và làm việc tại khu công nghiệp cho gần nhà. tiết kiệm thời gian. Giờ con cái-Tôi cũng muốn gần nhà hơn nhưng hai vợ chồng rất hối hận vì những gì tôi đã làm, hiện tại thu nhập của tôi khoảng 11 triệu NDT / tháng. Hơn nữa, sau khi vợ chuyển công tác, cô ấy hạn chế tăng ca để đi cùng con, thu nhập của tôi tăng lên 8 – 5 triệu / tháng nên tôi vào TP.HCM sinh sống, kiếm tiền trả nợ nhanh.
Nếu mình ở thành phố Biên Hòa, giá xăng xe đi làm mỗi tháng khoảng 800.000 đồng, nhất là những ngày mưa gió mệt lắm, ở chung phòng trọ với đồng nghiệp thì chỉ tốn công thôi. Khoảng 800.000 tháng nên tôi quyết định ở lại Sài Gòn, khi có thời gian sẽ đưa vợ con về quê. Một mình đi làm thêm, cuối tuần thỉnh thoảng ở nhà cũng tranh thủ mang thịt gà, trứng, rau. Cả hai chúng tôi đều sống đạm bạc nên cuối năm 2015 sẽ không còn nợ nần.
Nhưng, tôi chưa về Đồng Nai, tôi vẫn muốn ở lại thành phố vì tôi thực sự không muốn nghỉ việc. . Ở lại đây xin việc khác đi, lương cũng vậy thôi.
Năm 2016, vợ chồng tôi chỉ dư được 60 triệu, do kế hoạch sinh con thứ hai không thành. Vì vậy, năm 2017, tôi quyết định nghỉ việc ở Sài Gòn đã hơn chục năm để về Đồng Nai bắt đầu lại. Có kinh nghiệm nên tôi xin vào vị trí quản lý nhỏ ở một công ty ở KCN Giang Điền (cách nhà chục km), lương thấp hơn trước 4 triệu / tháng nhưng bù lại không mất tiền thuê nhà. và cả.
Chủ yếu do cơ địa và quen môi trường nên tôi là vợ đầu tư vào bất động sản. Trong quá trình kinh doanh của tôi, miếng đất đầu tiên mua được 75 triệu, chỉ nửa tháng sau nó được bán với giá 120 triệu đô. Tôi cũng tặng người quen ở TP.HCM một số xu để giao dịch mua bán thành công, tôi được hoa hồng nho nhỏ.
Cuối năm 2017, tôi sẽ sinh con trai, một mảnh đất nhỏ (có mảnh đất đó). Đất lớn gộp lại) và tiết kiệm được 200 triệu đồng. Tất nhiên, ở tuổi 36, sở hữu một căn nhà với số tiền tiết kiệm như trên chưa coi là thành công, nhưng tôi hài lòng với cuộc sống của mình. Tôi cũng hy vọng rằngTháng này công việc làm ăn thuận lợi, tích lũy được nhiều tài sản hơn để lo tuổi già. Đây