Anh Lê Hữu Hà, 40 tuổi, trường Đại học Dongda Hà Nội đã chia sẻ bài viết dưới đây, nội dung là vợ chồng chị quyết định đóng cửa hàng để đi làm công ăn lương và đồng ý hạn chế các điều kiện để đổi lấy cuộc sống ổn định hơn: – – -Tôi tốt nghiệp trường kỹ sư và phục vụ trong quân đội, sau khi ra quân tôi xin việc vào công ty sản xuất chế tạo thiết bị cơ khí. Sau gần hai năm lao động khổ sai, tôi tin rằng chỉ có chủ mới có thể làm giàu và tự do nhanh chóng nên tôi xin từ chức. Tôi học sửa xe máy và mở cửa hàng sửa chữa, mua bán phụ tùng ô tô. Hơn mười năm trước, tác phẩm này rất xuất sắc. Lúc đầu tôi là một công việc đơn độc, sau đó tôi thuê thêm công nhân, hầu như lúc nào tôi cũng có tiền làm ruộng.
Nhưng có thời gian cho bất kỳ công việc nào. Tài sản không phải lúc nào cũng thoải mái. Mỗi tháng tôi tốn ít nhất hàng chục triệu cho chi phí cố định, bao gồm tiền thuê cửa hàng, thuế, tiền điện nước, tiền công công nhân … chưa kể chi phí đó không phải là thấp nhất, vì nhiều khi khách phải đóng phạt khi để xe trên vỉa hè. Hoặc trả tiền “ngoại giao” cho các quan chức địa phương.
Hình minh họa: Tiếp viên.
Tôi cũng gặp rất nhiều vấn đề về tiền thuê nhà. Vợ tôi, tôi sống với hai con trong một ngôi nhà nhỏ trong một con hẻm nhỏ. Để mở cửa hàng, tôi phải thuê mặt bằng trên phố. Có nơi ký hợp đồng năm năm, nhưng mới hai năm, thấy đông khách buôn bán tốt, sếp đến đòi tăng giá vô lý. Không thể kiếm tiền với mức giá này, và tôi phải chuyển ra ngoài. Bỏ đi nơi khác thuê chưa đầy một năm, tôi tình cờ quen nhiều người hồi đó tự nhận sở hữu căn nhà này vì không muốn căn nhà lấm lem dầu mỡ. Đắt tiền, tôi vừa mất một số khách hàng và cố gắng tìm một nơi ở mới.
Tôi là chủ nhà, nhưng khi tôi cảm thấy không thoải mái. Vì là một cửa hàng nhỏ nên tôi phải kiếm tiền và tận dụng thời gian của mình. Đến từ sáng sớm, tối muộn, nếu có khách vẫn phải ở lại. Sản xuất độc lập, nếu chúng ta có một lối sống lành mạnh, chúng ta sẽ mất thời gian để ngừng hoạt động. Vì vậy, hầu hết thời gian ở cữ, tôi ít đón con, giúp vợ việc nhà.
Về tiền bạc, tôi kiếm hàng chục triệu một tháng, nhưng nhiều khi phải cho công nhân vay. Còn việc tu hành của bản thân, lúc nào cũng có tiền ra vào nên lúc nào cũng có tiền là tiêu ngay, nhưng cũng có nghĩa là đôi khi vợ chồng không thể tách rời nhau được. -Sau 10 năm, cảm thấy mệt mỏi với sự bất ổn của công ty, tôi định lùi lại một bước. Một người quen giới thiệu cho tôi, tôi đóng cửa hàng và xin vào một công ty luật. Ở đây, công việc tôi đang tham gia hầu như không liên quan gì đến nghề cũ của tôi. Tuy nhiên, 8 giờ sáng 5 giờ tôi mới đến cơ quan, tôi nhanh chóng bắt kịp và cảm thấy nhẹ nhõm. Ngày nào tôi cũng nhận lương, lương của tôi không cao, nhỉnh hơn 10 triệu, nhưng sau khi tính toán, để đạt được mức này, nếu có thì mỗi ngày tôi cũng phải kiếm được ít nhất 700.000 đồng. Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Là người làm công ăn lương, tôi được đóng bảo hiểm đầy đủ và có tiền đóng bảo hiểm những ngày Tết.
Mặc dù lương phụ thuộc vào áp lực và áp lực bên ngoài nhưng đến cuối tháng, tôi luôn đảm bảo có đủ tiền lo cho gia đình, không như trước đây, thỉnh thoảng cuối tháng họ lại cuống cuồng trả tiền cửa hàng, điện nước, công nhân. thuê. Sau mấy tháng xử lý, tôi còn phải bù lỗ chứ chưa nói đến tiền lương của chính mình.
Hai năm trước, tôi cũng khuyến khích vợ tôi ngừng kinh doanh thông qua cô ấy – và thậm chí xin vào một công ty. Thu nhập hàng tháng là 7 triệu đô la Mỹ – gần bằng một nửa so với trước đây, nhưng cô ấy trầm tính hơn nhiều, cô ấy có thể nghỉ ngơi mà không cần quyết tâm, và có thể hướng dẫn các con vào ban đêm. Thu nhập hiện tại của tôi ít hơn so với khi tôi tự kinh doanh, nhưng cả hai đều có cuộc sống bình yên như vậy. Nó có thể là một sự bực bội khó chịu cho người khác, nhưng chúng tôi cảm thấy hài lòng và thấy nó đáp ứng được nhu cầu của cuộc sống của chúng tôi.
Từ hoàn cảnh của tôi, rõ ràng không ai cần phải rời bỏ một công việc ổn định để kinh doanh và giao dịch thành công. Tôi thấy mình không nhanh nhạy trên thị trường, chỉ chăm chăm làm việc nên tôi đã chọn con đường khác. Sau 5 năm làm công ăn lương, tôi vẫn tin rằng quyết định của mình là đúng. Tôi rất bình tĩnh, không sợ mưa.
Vương Linh